Sợ những câu nói “không sao” sợ những lần thản nhiên “mình ổn”
Em sợ mình cứ mỉm cười đãi bôi mà trong lòng bao ngổn ngang bề bộn
Mỗi bận soi gương chẳng dám nhận ra mình
Em chẳng muốn mình cứ ôm nỗi lặng thinh
Muốn mình khóc thật to khi một ngày của anh chẳng có em trong đó
Muốn hờn dỗi, muốn ghen tuông, muốn đôi lần mặc anh bỏ ngỏ
Muốn giận, trách, oán, than lúc ai đó vô tình
Em chẳng muốn đâu bỗng một sớm bình minh
Thấy bản thân đã quen với những tổn thương, những yêu đương hời hợt
Cũng chẳng còn đau những cơn đau quặn từng cơn bất chợt
Tất cả chỉ còn khoảng trống rỗng không tên

Em tự nói với mình “Chẳng cần ai đó ở bên”
Rồi lại cười thản nhiên
Mỗi khi nghe nhắc tên anh và một cái tên nào khác
Cũng tự hỏi bản thân
“Sao chẳng có khóc than hay trách cứ một người xưa bội bạc”
Chắc em vốn quen rồi, những lạnh nhạt vô tâm
Dẫu…
Em sợ mình quen với những đau thương
Sợ mỗi khi em chán chường mặc kệ
Thì…
Cuộc sống cứ cuốn xô, cứ làm em đau mà chẳng thèm câu nệ
Nên…
Em quen rồi… quen tất cả đau thương
Một thứ bỏ đi
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét