Tặng em, tặng anh, tặng cả trời thương nhớ
Em chẳng muốn nghĩ đâu, chuyện tình dang dở
Mùa qua mùa, em đứng đợi riêng em
Trở gió rồi, em trăn trở trong đêm
Tiếng con dến mèn uống sương ngồi trông ngọn cỏ
Tiếng con vạc sành kêu thê lương trên mái đỏ
Tiếng lòng em cũng ai oán khôn cùng
Trở gió rồi, lối mòn cũ lạnh lùng
Em quay lưng lại đón cả trời đơn lẻ
Có gì vui không anh? Phương trời riêng mới mẻ?
Em vẫn một mình…
Em vẫn như xưa…

Trở gió rồi, ông trời cứ khéo đùa
Cứ bất chợt những cơn mưa…
Xoa dịu cái nắng rát ngoài hiên như đổ lửa
Vết thương lòng em sao cứ hoài chan chứa
Nhói lòng – đau, biết đến tận bao giờ…
Em cứ mơ về một mái lá đơn sơ
Em cứ mơ mình trong hoang hoải cơn say tìm về miền ký ức
Em cứ mơ mình như đắm chìm vào cõi lãng du không bao giờ thức
Để những lúc gió lạnh về em vẫn ấm bàn tay…
Trở gió rồi, em vẫn nhớ - anh đâu hay…
Ngọc Hân
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét