Tôi lại về bấu víu - nỗi buồn tôi
Hoang hoải lắm, người ơi xin đừng hỏi
Tôi đã quen độc thoại tự lâu rồi!
Cuộc người đã qua mấy mùa trở gió
Tôi một mình độc ẩm với dương gian
Say lướt khướt, tưởng hồ còn đâu đó
Cuộc vui xưa đượm mãi vẫn chưa tàn!

Con đường trở nên dài hơn phía trước
Tôi vẫn đi...mất dấu lối quay về
Chẳng còn ai, bộ hành tôi độc bước
Mỏi neo dừng hun hút chốn sơn khê.
Giờ ngoảnh lại, ôi...đời như cũng đã
Đủ bao dung, độ lượng lắm lắm rồi
Vui chi nữa và cũng buồn chi nữa
Như cuộc người...
Hãy cứ thế mà trôi!
Huân Trần
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét