Khi mà đoạn đường đến lúc này đã dần rẽ về hai hướng
Là cố chấp nuôi dưỡng niềm đau bằng cách đi vay mượn
Những ngang trái giữa đời thường để đắp vào thứ tình cảm đã nhạt phai.
Là ta chẳng thể hiểu được lòng mình đang muốn gì
Là sợ nếu buông tay ta sẽ chẳng gặp lại nhau thêm một lần nào nữa
Là nhắm mắt làm ngơ cho những lần lỗi hẹn
Là tự nhủ rằng mình cảm thông dễ dàng cho những lỗi lầm đã qua

Là khi lí trí đã lên tiếng bảo rằng:
Sẽ chỉ còn lại khổ đau vào những ngày sau đó
Nhưng con tim lại hướng về một ngôi nhà nhỏ
Có thứ tình cảm đã nhạt mờ nhưng vẫn mong chờ nó sẽ lớn lại như lúc đầu,
Rồi sẽ ổn thôi!
Nước mắt cứ rơi nhiều
Nhất là vào những đêm mưa kéo dài hay đêm đông lạnh lẽo
Đã biết sẽ chẳng thể đến đâu, đã biết chỉ xót ra ở lại
Sao chẳng thể một lần, thôi dại khờ mà buông tay?
Tâm Di
CÓ THỂ BẠN QUAN TÂM
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét