Nhưng có một điều rằng từ ngày mai
sẽ không thể còn gặp nhiều lần nữa
Đừng nhắc với em về duyên nợ
Vì duyên chúng ta tại sao lại nỡ đến độ vô tình
Cái lần cuối cùng gặp mặt em quên mượn tay xem đường chỉ nào cong vênh
Đường chỉ nào anh nỡ giấu em để chuyện chúng mình trở thành như vậy
Do em quá quắt như là anh vẫn thấy
Quá quắt với anh và bản thân em
hay vì chưa đủ thời gian để chúng ta đi xuyên suốt được chân thành
Chưa bao giờ em nhìn lâu vào mắt anh
Người đàn ông đến tận thâm sâu cũng chưa chắc gì em đã thấu hiểu
Chỉ có điều em hoài nghi tất cả ngọt ngào của người ta trong giọng điệu
Nên cứ tin anh, tin đến độ dốc lòng
Em không kể anh nghe về hành trình của cuộc chờ mong
Kể những chuyến bay em tự hỏi mình về tháng ngày cô độc

Em chỉ ước một lúc nào đó trước những lần đi anh nói rằng: "Em ngốc!
Hãy cứ đi dẫu còn khó nhọc!"
Thế thôi,
chắc cũng đủ yên bình
Em không đủ can đảm để thay đổi lựa chọn của chính mình
Thức dậy và thấy bình minh sáng nay không còn lung linh nữa
Mùa lộc vừng sắp nở
Em xa mãi rồi, nên thấy đỏ mắt, đỏ cả tim
Có lẽ anh sẽ không đi tìm
Tìm lại những gì anh đã từng nói
Hãy cứ tin em, em sẽ không bao giờ hỏi
Nếu chúng mình chẳng phải thuộc về nhau
Em chỉ chắc rằng, cách vài ngàn dặm
... có những người hỏi về nỗi đau
Còn câu chuyện chúng mình
chắc không ai còn mặn nồng muốn kể!
Thạch Thảo
CÓ THỂ BẠN QUAN TÂM
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét