Kể về những nỗi đau đã qua bằng giọng thản nhiên chứ không trầm buồn nữa.
Tất cả gió giông đã khép lại phía bên ngoài cánh cửa
Ta ở trong phòng làm bạn với bình yên.
Sẽ có một ngày nhìn lại những muộn phiền
Ta bỗng bật cười cho một thời trẻ dại
Cứ ngỡ xót xa, tổn thương là mãi mãi
Nhưng nào biết chẳng có gì tồn tại với thời gian.

Sẽ có một ngày ta chẳng còn trầm mình trong suy nghĩ miên man
Sợ những dối gian và khép chặt trái tim có trăm ngàn vết xước.
Ta không còn quay bước
Soi đến nỗi đau trong cả chính tâm hồn.
Ta để lại quá khứ ngủ yên cùng tất cả nỗi buồn
Mở mắt chào bình minh và mỉm cười vì có thêm một ngày để sống.
Có điều gì hạnh phúc hơn khi niềm vui trở về lấp đầy tim trống rỗng
Và ta biết cuộc đời vẫn còn những tin yêu.
Ngọc Anh
CÓ THỂ BẠN QUAN TÂM
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét