Khi lòng Biển chẳng dạt dào như trước
Trăm con Sóng cũng tan thành bọt nước
Biển theo Trăng bỏ hẹn ước hao gầy
Cuối cùng thì giữa thăm thẳm trời mây
Biển vẫn thế đong đầy bao thương nhớ
Dan díu Trăng khẽ khàng đong nhịp thở
Tím thương chiều loang vỡ bóng hoàng hôn

Cuối cùng thì Biển cứ cách xa hơn
Bỏ bờ nhỏ dỗi hờn trong miền đợi
Theo Trăng khuất xa khỏi tầm tay với
Sóng âm thầm nghĩ ngợi biết Bờ đau
"Cuối chân trời Trăng và Biển hôn nhau
Bờ lặng lẽ cúi đầu không dám khóc "
Chỉ có sóng cứ thét gào hằn học
Bởi thương bờ sóng khóc bạc trùng khơi.
An Nhiên
CÓ THỂ BẠN QUAN TÂM
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét