Trong cái rét đầu đông khi những trận gió mùa đã kéo về ngang cửa
Ai đó vẫn lặng thinh đưa mắt nhìn ra ngoài xa... xa nữa
Nhớ... một người xa...
Hình như đã quen rồi suốt những tháng ngày qua
Khi bóng tối dần buông, màn đêm chùm lên tất cả
Phố cũng lặng thinh, chỉ còn xạc xào tiếng lá
Nỗi nhớ... lại về đây…

Cứ thổn thức trong tim tới độ héo gầy
Chẳng thể ngăn những dòng cảm xúc
Là bóng hình ai đang hiện lên rất thực
Ngỡ chạm được vào, rồi gió lại cuốn đi...
Phả vào mặt người những hạt mưa nhỏ li ti
Cuốn cả theo những cánh hoa một màu trắng muốt
Khẽ hứng vào tay rồi nắm chặt như sợ cái gì vụt mất
Nhưng nắm được gì, hương hoa sữa vẫn bay...
Hoa sữa nồng nàn khiến bao kẻ phải say
Màu trắng tinh khôi nhuộm màu nỗi nhớ
Thu dẫu tàn phai mà sao hoa vẫn nở
Để kẻ si tình thêm giá buốt đêm đông...
Hoa sữa ơi người biết ta nhớ hay không?
Nguyễn Công Tậu
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét