Nước mắt rơi cũng hóa nỗi bình thường
Đã một thời gọi nhau là người thương
Mà bây giờ..nghe bờ môi đắng chát
Khi một người mang nỗi đau chồng chất
Giấu vào lòng và nở nụ cười duyên
Ánh mắt thôi trĩu nặng những ưu phiền
Có phải chăng chẳng còn gì để mất?
Khi một người..
Muốn quên đi người mình yêu thương nhất
Lại đớn đau nhung nhớ đến tận cùng
Là chẳng còn giữ được một hình dung
Mà bản thân mang nỗi sầu vô tận.
Khi một người đã thôi không vương vấn
Là biết rằng hơi ấm sắp lụi tàn
Là không còn cách nào để chọn lựa
Phải chấp nhận đến lúc..người ta đi
Khi một người khóc lệ ướt hoen mi
Mà môi vẫn cười mặc đời thay đổi..
Là lúc tình yêu chẳng còn lạc lối
Tha thiết, đau lòng..giờ hóa hư không
Khi một người từ bỏ nỗi chờ mong
Là chẳng bao giờ sai thêm lần nữa.
(Vananh Nguyen)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét