Chẳng có tiếng còi xe ồn ã của phố phường
Quên đi những ngày bỗng dưng mất phương hướng
Chẳng nhớ mình đã từng muộn phiền với những ngày rối ren
Muốn sáng tỉnh giấc nhìn ngắm ánh bình minh
Đứng trước biển xanh thả phiền ưu tan biến
Chiều rảo đôi chân chờ hoang hôn tắt lịm
Cảm nhận yên bình từ những điều giản đơn

Muốn sáng tỉnh giấc thấy mình khác hôm qua
Nụ cười trên môi chẳng khi nào vụt tắt
Giữ được yêu thương, không một lần đánh mất
Để thấy cuộc đời nhận – cho rất dễ dàng
Muốn sáng thức dậy biết mình cần những gì
Để lòng thôi chông chênh khi bão giông tìm đến
Để thôi ước mơ đến những điều bình dị
Vì tự bản thân đã cảm thấy đủ đầy.
Tâm Di
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét