Ngày tự lau những phiền muộn trong lòng mà không còn thiết tha hờn dỗi
Ngày em nhận ra giọt nước mắt nhớ thương cũng làm nên tội
Uống cạn chén nồng ấm đãi bôi nên nghẹn những phũ phàng
Chỉ có một tấm chân tình thôi lại muốn cột ngọn gió lang thang
Trải niềm tin dài rộng mênh mang nên không còn chỗ trú chân khi điệp trùng bão tố
Dốc hết thương hết tin xây lâu đài tình yêu nên trắng tay một ngày sóng xô gió đổ
Làm thân dã tràng bơ vơ...

Rát đắng mắt môi rồi mà chiều nay bỗng nhớ anh điên dại ngẩn ngơ
Níu mong ước cằn khô - kéo già nua linh cảm
Quỳ gối trước trắng trinh nghẹn ngào hận phong trần chê chán
Muốn bước về phía anh mà lý trí ngăn lòng
Gieo mầm xuống đất cằn để thương những trông mong
Anh im lặng em hiểu mình thừa thãi
Quạnh quẽ giữa đơn côi cố ngăn lòng mình lại
Còn hơn cúi nhặt chút tình vương vãi của anh rơi
Em sớm biết sẽ phải xa anh khi kết thúc cuộc chơi
Nhưng vì yêu vì thương em đem hết chân tình dâng tặng
Phút cuối cùng em nhận rồi quả đắng
Anh cứ lặng im mà đi - cũng một cách giã từ
Con người ta thường ngại ngần khi nhận quá nhiều mà phải đem ra đong đếm thực hư
Nửa son xuân đớn đau em đổi về mình những đêm dài trầm tư – những bài học về cách tự yêu mình quý giá
Xuân sẽ sang mang nhiều hương sắc lạ
Chút chân tình cuối cùng mong người sẽ an nhiên
Em cứ một mình..... như thế cũng bình yên
RS
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét