Thử lắng nghe tiếng gió rít giữa trời
Để nghe tiếng vội vàng tấp nập
Lắng lòng mình trong một đoạn đường thôi

Đời mệt quá hay ta đừng yêu nữa?
Khi bên nhau là khổ nhọc trong lòng
Khi tình cảm đã trở thành nghĩa vụ
Thì xa rời một chút vậy là xong...
Đời mệt thật và chính ta cũng mệt
Những bộn bề đầy toan tính ngoài kia
Ta chỉ ước giá như mình bé lại
Về với mẹ cha rồi òa vỡ khóc nhè!
Nguyễn Thanh Hằng
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét