Trái tim yêu đã từng khóc một lần
Bao thương nhớ đã vùi chôn ký ức
Nước mắt đọng lại rồi... em hoang phí ngày xuân
Em bối rối, em sợ mình lầm lẫn
Bởi thời gian - sao trôi quá vội vàng
Đã biết gì nhau đâu - mà cồn cào như lửa cháy
Đôi lúc chợt giật mình... em thả nỗi nhớ đi hoang

Em bối rối, em sợ mình ngốc nghếch...
Anh là gió lang thang đâu biết chốn leo dừng
Em giản đơn, hiền lành như cỏ dại
Có khi nào - sẽ khiến anh vướng chân?
Em bối rối, em sợ mình dại dột
Con đường kia - em đã chọn một mình
Khi cô đơn - em thấy mình mạnh mẽ
Gặp anh rồi - em có lại yếu đuối mong manh?
SƯU TẦM
CÓ THỂ BẠN QUAN TÂM
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét