Dốc lòng níu kéo người dưng ngang đời
Khi tình đã hóa mây trôi
Làm sao ngăn được chia phôi duyên mình
Em đừng khóc buổi bình minh
Ngoài kia nắng hoá đức tin cho đời
Dặn lòng cho dẫu chơi vơi
Cũng nguôi ngoai hết những lời yêu xưa
Dẫu tha thiết mấy cũng là
Hữu duyên không phận em à, đừng đau
Tình yêu con nước qua cầu
Những lời nguyền ước bạc đầu đành quên
Dẫu tha thiết một cái tên
Em đừng đau xót ưu phiền miên man
Tình như chiếc lá thu vàng
Đến mùa rơi xuống bẽ bàng cho nhau.
(Mưa)
CÓ THỂ BẠN QUAN TÂM
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét