chưa từng có những người đến rồi đi nhưng quên mang theo những gì để lại
Chưa từng có cuộc tình bỗng nhiên trở thành mãi mãi
bởi một cái kết lưng chừng...
Thì điếu thuốc anh rít qua hai ngón tay
đâu phả vào em nỗi buồn của người chậm bước
Thì anh đâu nhọc nhằn khi thương một người mang trong mình vết xước
tự khóc thương mình nên chưa dám thương ai...
Phải chi chưa từng là ai đó của một ai
chưa từng có những ngày tin bờ vai là nơi ấm yên nhất
chưa từng ngọt ngào ngỡ chẳng bao giờ vụt mất
lời hứa trước hoàng hôn có gió giữ giùm mình...
Em giấu trong tim một bóng hình
Mỗi lúc riêng mang anh chìm trong hoài niệm cũ
Phải chi một cái quay lưng là đủ
một dấu chấm xuống dòng...là khép lại mười năm !
Để đêm nay,cùng một góc trời
mà giấu riêng mình hai phương nỗi nhớ...
Những ngón tay sát kề vẫn ngàn muôn cách trở...
Chìa bàn tay...
không với nỗi...
hai cuộc tình...
và một khoảng mười năm.
Thụy Phiên Nguyễn Phúc- Sương Mai
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét