Nghe anh kể cuộc tình mười lăm năm xa vắng
Nước mắt đàn ông đâu còn mà rơi nữa
Khi một đoạn đường dài cô độc với bóng đêm
Em chẳng biết nói gì, chỉ biết lặng im
Khi người đàn ông say kể về mối tình đã cũ
Kể về những tháng ngày yêu thương không bao giờ là đủ
Trong men cay mơ nhặt cánh phượng hồng
Em chẳng biết nói gì, cũng chẳng thể chìa tay
Chẳng thể cho anh bờ vai phút yếu lòng bất chợt
Bởi trái tim em cũng mang nhiều vết xước
Đâu dám khóc giùm người khi còn khóc thương em
Em chẳng biết nói gì, chẳng dám dỗ dành thêm
Em sợ nước mắt em rơi khi thấy mình trong đó
Người đàn ông gục đầu bên ly rượu cạn
Mơ bóng người xưa- hạnh phúc hoá mây mù
Em chẳng biết nói gì, chỉ im lặng ngồi bên
Anh trầm tư điếu thuốc tàn mơ hình bóng cũ
Em lại nhớ người xưa mỗi lần hoàng hôn phủ
Nhẫn nại đứng bên thềm đợi tiếng bước chân em
Trong đêm tối lặng im có hai người mơ về hai phương trời xưa cũ!
( Sương Mai)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét