Lạnh lẽo, ấm êm, nồng nàn, da diệt
Cố xoa nhòa mà nỗi niềm chẳng hết
Một cái tên đã lỡ khắc vào lòng.
Nỗi nhớ nào dài tựa một dòng sông
Đã hóa thành trăm ngàn dòng nước mắt
Để đêm đêm ôm bóng hình quặn thắt
Đến bao giờ người phai nhạt trong tim.
Nỗi nhớ nào ta chẳng thể lãng quên
Những ký ức thuở thần tiên say đắm
Những vụn vỡ khắc sâu miền tâm khảm
Hóa đắng cay nhưng chẳng thể chôn vùi
Nỗi nhớ nào bằng nỗi nhớ một người
Đôi ánh mắt đôi nụ cười hơi thở
Chẳng được lưu rỏ ràng trong giấy vỡ
Hóa vào mưa vào nắng gió đêm ngày
Nỗi nhớ nào thoảng như một men say
Ta nhớ lắm những lời yêu cháy bỏng
Huyễn hoặc mình mạnh mẽ lên vui sống
Sau nụ cười là nỗi nhớ miên man
(Người Viết Thơ Đau)
CÓ THỂ BẠN QUAN TÂM
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét