Nằm nghỉ xíu đi em
Đời mà! Đâu đơn giản
Được mấy ai êm đềm
Từng phí hoài năm tháng
Từng vung vãi lòng tin
Chắc từ nay em sẽ
Học cách tự thương mình
Đời đàn bà cần nhất
Không phải là đàn ông
Mà biết mạnh mẽ trước
Giông bão cuốn trong lòng
Cười lên đi đừng khóc
Chẳng việc gì phải buồn
Coi nhiêu đấy mưa gió
Càng giúp mình xanh non
Son trẻ nhanh qua lắm
Thanh xuân như mưa rào
Hạnh phúc hay vấp ngã
Cuối cùng cũng đâu sao?

Cầm lấy hết đổ vỡ
Làm hành trang vào đời
Kinh nghiệm nhiều đủ để
Chọn đúng người em ơi
Bình thản nhận sóng gió
Nhẹ nhàng trước chia ly
Yêu bản thân mình trước
Dẫu tay chẳng còn gì
Đàn ông phường tàn nhẫn
Mang sẵn nhiều gươm đao
Em- đàn bà bé nhỏ
Sẽ tổn thương cỡ nào?
Từ nay bớt nông nổi
Lường trước kỹ tim người
Nhớ thương -dao hai lưỡi
Tỉnh táo trước khi chơi
Giờ ngủ vùi một giấc
Tỉnh dậy qua hết rồi
Người dã tâm tàn nhẫn
Bỏ đi rồi... thương ơi...
Nồng Nàn Phố
CÓ THỂ BẠN QUAN TÂM
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét