Sợ vỡ bóng mình trong mắt người đối diện
Anh cúi mặt lặng im để nỗi niềm tinh khiết
Mắt em buồn
thăm thẳm
ướt chiều loang...
"Ngày xưa của anh chẳng biết mất hay còn
Đêm đốt thuốc mòn kẽ tay xương xẩu?"
- Anh vẫn vậy, hình hài em thấy đấy
Và những thói quen chưa bỏ được bao giờ!
Biết anh buồn em vội vã ngó lơ
Buổi chiều lững lờ bỗng trầm hơn nốt nhạc
''Em cũng thế, chẳng có gì đổi khác''
- Anh hiểu được mà...em đau lắm, phải không?
Em thoáng giật mình, cấu vào những chấn song
Một mênh mông thả vào lòng hai đứa
Niềm vui cũ ngày xưa đâu còn nữa
Sao những thiết tha chưa vôi rữa giữa đôi mình
Một khoảng trầm xúi hai đứa lặng thinh
Bỗng chật chội cho cùng một thành phố
Bữa cơm chiều nhà bên nghe tiếng vỡ
Hai đứa cắn lòng...chuyện dang dở...từ lâu
- Em bây giờ có còn lại gì đâu...
''Thôi anh ạ! Anh về đi, kẻo trễ
Ngoài trời mưa, gió giông nhiều đến thế
Anh cẩn thận ướt người...''
(Không...ướt cả lòng em)
Em trở về trầm mặc giữa đêm đen
Khoác thêm áo ủ đời đơn bớt lạnh
Giọt mưa côi rớt bên thềm sóng sánh
Em dỗ tim mình...
Ngọc Nhu
CÓ THỂ BẠN QUAN TÂM
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét