Ta như nhánh cỏ buồn
Í niệm lòng khoá cửa
Tha thiết những chiều buông
Anh đừng thương ta nữa
Ta tàn phế một đời
Lênh đênh và buồn bã
Sợ những ngày chơi vơi
Anh đừng thương ta nữa
Trăm năm nghĩa lí gì?
Kiếp người là bể khổ
Ta nào mong ước chi?
Anh đừng thương ta nữa
Ta là kẻ điên cuồng
Sợ tháng năm vôi vữa
Bàng bạc ngày mưa tuôn
Anh đừng thương ta nữa
Thanh xuân ngắn quá trời
Chớp mắt thôi thì đã
Qua một mùa lá rơi
Anh đừng thương ta nữa
Ta như kẻ đớn hèn
Sợ lắm anh, buồn khổ
Tha thiết những bình yên.
(Mưa)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét