Giá có thể cứ hồ như mãi mãi
Chẳng rạch ròi điều gì, mặc kệ ngoài kia dòng đời mê mải
Có một mình hồn nhiên với một mình khờ dại
Rong ruổi cùng nhau
Mình nào dám mơ được đi cùng ai đó đến bạc đầu
Lòng người khó đoán
Nếu ai đó đến bên mình bầu bạn
Dù chỉ một quãng thôi cũng đủ vui rồi
Mình giản đơn cùng dăm cơn hoang mộng thế thôi
Núi rừng kia sẽ bảo bọc mình
Biển cả sẽ ấp ôm và che chở
Hoặc giả một ngày trái tim nứt vỡ
Gió và mây sẽ xoa dịu, chữa lành
Rồi mình lại vô tư cười nói đón bình minh
Sẽ làm những điều điên rồ nhất
Không phải giấc mơ nào rồi cũng thành sự thật
Nhưng có thua thiệt gì mà chẳng dám mộng mơ
Mình chỉ là một kẻ dại khờ
Mang những giấc mơ giản đơn và không ai hiểu
Đối với cuộc đời chẳng rõ mình là thừa hay thiếu
Còn với mình, mình sống đủ cho mình mà thôi.
Hiền
CÓ THỂ BẠN QUAN TÂM
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét