Mà nước mắt chực trào giữa lạc lõng, cô đơn.
Tôi bỗng thấy mình sợ hãi bóng đêm
Sợ yên lặng... và chỉ nghe thấy tiếng mình thở dài thật khẽ.
Tôi bỗng sợ bờ vai gầy run lên trong lặng lẽ
sợ cái mím môi cũng không ngăn nổi những lạnh lẽo, hoang mang
sợ bàn tay phải ghì chặt bàn tay mình an ủi
Đừng khóc mà! tôi mạnh mẽ! tôi ơi!
Ngọc Anh
CÓ THỂ BẠN QUAN TÂM
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét