Chẳng dám mơ dám mộng dám yêu chiều
Chỉ muốn cố thu mình cho thật nhỏ
Để dòng đời lặng lẽ đẩy đi thôi
Đã cũ rồi chẳng dám nghĩ xa xôi
Bởi tổn thương vẫn hằn sâu trên má
Và rất sợ những điều dối trá
Vấp một lần vết ngã vẫn còn đau

Đã cũ rồi chẳng dám nghĩ đến mùa thu
Lá rụng rồi lại thay làn lá mới
Chẳng dám mơ sắc xuân xa vời vợi
Chỉ âm thầm chịu cái lạnh ngày đông
Đã cũ rồi đời gặp lắm bão dông
Gió thét gào sông oằn mình chịu đựng
Bão tố phong ba rồi cũng dần quen hết
Cuộc đời này phũ lắm người ơi.
Hà Bích
CÓ THỂ BẠN QUAN TÂM
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét