Học cách vị tha cho đời và người ấy
Duyên phận hay lòng người thì trước sau cũng vậy
Một cái kết buồn, một ý nghĩa, một mình em.
Là em đợi mình quên mất một cái tên
Từng nằm đầu tiên trong hàng dài danh bạ
Từng như thói quen hằng ngày của loài cá
“Bơi” quanh một con người xa lạ để thương yêu.

Là em đợi mình quên đi những giấc mơ
Đã trộm nghĩ một mình khi vẫn còn chung lối
Chưa nói ra thành lời nhưng vẫn luôn chờ đợi
Cho đến khi chết lòng lại còn cho người ta cơ hội
… để về đây!
Là em đợi mình tự biết phải đổi thay
Thương lấy một bàn tay đã chìa ra trước mặt
Thương lấy một bờ vai đã ở đây khi mình rơi nước mắt
Thương lấy cuộc đời mình trước nhất
…để bình yên.
Thúy Nhân
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét