ĐI ĐI ANH - THƠ TÌNH YÊU

NƠI ĐAM MÊ CUỘC SỐNG ĐƯỢC CHIA SẺ...!!!

Thứ Tư, 6 tháng 12, 2017

ĐI ĐI ANH

Anh cứ bình thường làm cơn gió đi hoang
Em đàn bà không đủ sức gông cùm trói buộc
Chỉ muốn anh dừng chân lập thiên đàng như nguyện ước
Mà đành lực bất tòng tâm

Kẻ làm vườn nào chẳng mong hạt gieo nhú mầm
Nào ai tin bẵm chăm cây cho trái đắng
Em đánh cược đời mình mong làm kẻ thắng
Hay đâu cuộc yêu...khó lường!

Vẫn biết chẳng thể nào ép buộc chung đường
Anh chỉ là hành khách lạc ga trú lòng em tạm bợ
Xin lỗi vì bản tính đàn bà quá u mê nên cuồng ngông hớn hở
Biết tàu đắm vẫn leo lên rừng cháy vẫn chạy vào



Y hệt kẻ mù hám với cành cao
Không mảy may tin dưới chân là vực thẳm
Xin lỗi vì quá mê đắm
Chơi trò hại thân vẫn hoan hỉ, cười đùa
Thiệt thua...
Làm vua không ngai
Làm đàn bà mất trí
Mụ mị...yêu anh!

Tài cán gì khi trong ngực có mỗi tim và trong tay duy nhất chân thành
Kiệt cùng ra vắt lòng đắp thành xây luỹ
Quỳ dưới chân xin gió dừng chân nghỉ
Biết đâu giông bão vốn vô tình

Anh cứ vô tâm chào đón bình minh
Làm ngọn gió chưa một lần mang tội
Em suốt đời ôm ngai vàng làm con rối
Tự giật giây mình cho giông bão dâng lên

Cứ đi đi...vốn dĩ anh có quyền
Tàn ác!



 Phạm Thiên Ý 
CÓ THỂ BẠN QUAN TÂM


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét