Phải lớn bao nhiêu mới thôi nông nổi, dại khờ
Mới biết lòng người ngoài kia không như là của mẹ
Người ta ganh đua, lọc lừa, mánh khoé
Mặc những đứa trẻ như con đau đớn tận tâm hồn
Người ta mang theo những gì về bên phía hoàng hôn
Ngoài nấm mồ chôn, vài ba dòng nước mắt
Sao phải cố giật giành nhau trong từng phút giây, khoảnh khắc
Khi biết đến chiếc cúc áo cuối cùng cũng phải bỏ lại phía dương gian

Người ta làm con thấy hoang mang
Thấy sợ những môi cười mà ánh nhìn sắc lạnh
Thấy sợ những lời ngọt ngào mà tiếng kim tiền va mạnh
Trắng thành đen- đen hoá trắng nhập nhằng
Cho con về làm đứa trẻ lên ba
Mẹ đánh đòn thì vô tư mà khóc
Giá đừng lớn để thấy đời lừa lọc
Đau thắt lòng chẳng có giọt nước mắt nào rơi
Con về ôm lấy mẹ, mẹ ơi
Qua nửa đời người mới biết bình yên là vòng tay mẹ
(Sương Mai)
CÓ THỂ BẠN QUAN TÂM
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét