Bao ký ức tưởng chết rồi sống dậy
Người xa hỡi lòng tôi sầu lắm đấy
Nhưng gượng cười để che đậy buồn vương
Tình yêu xưa như vó ngựa lạc đường
Quay đầu lại thì yêu thương đã vỡ
Giây phút đó bỗng thấy lòng lo sợ
Nếu xa rồi mà vẫn nhớ về nhau

Tuy thời gian là liều thuốc nhiệm màu
Có thể chữa mọi vết đau trần thế
Nhưng ai hiểu quên một người chẳng dễ
Vết thương lành mà sẹo để hằn in
Giờ gặp nhau anh nhắc chuyện chúng mình
Nghe thương xót mối duyên xinh thuở nọ
Nếu em hiểu ái ân như làn gió
Sẽ chẳng ừ khi anh ngỏ lời yêu
Anh về mau kẻo trời đổ bóng chiều
Hoàng hôn xuống cảnh cô liêu buồn bã
Tim bằng thịt chứ phải nào sỏi đá
Đưa tiễn hoài lòng quỵ ngã mất thôi
SƯU TẦM
CÓ THỂ BẠN QUAN TÂM
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét