Giữa trời đông chỉ mình em độc bước.
Con phố tối đèn chợt thấy dài, hiu hắt.
Em vắng một vòng tay... chợt quặn thắt đáy lòng.
Em lạnh rồi! Anh có biết hay không?
Hai bàn tay tự đan nhau mà không còn hơi ấm.
Chiều nhạt màu phủ phố đông tấp nập.
Riêng em một mình.. riêng em bước cô đơn.
Em lạnh rồi anh! Lạnh tận cả vào tim.
Dòng máu ngừng chảy... và đóng băng, hóa đá.
Có giọt mưa mùa đông rơi vội vã
Em ngửa mặt nhìn trời để giấu hết giọt cay.
Em chỉ ước gì mình được một lần say.
Một lần quên... và một lần thôi nhớ.
Giá có thể thay được từng hơi thở
Em sẽ xóa nhòa được kí ức về anh.
Nhưng mùa đông vẫn rét buốt, lạnh căm.
Nỗi đau vẫn từng ngày thêm nỗi đau... bất tận.
Em vẫn một mình bước vào đêm đơn độc
Gom những lạnh lùng nuôi sống trái tim côi.
Em lạnh lắm rồi! Em lạnh lắm! Anh ơi...!
Ngọc Anh
CÓ THỂ BẠN QUAN TÂM
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét